Cách đây 2 năm,
Trong tâm trí tôi là một màu đen tối. Tôi hỗn loạn, lo lắng và cô độc bởi tai nạn của bố và con trai tôi trong cùng ngày. Một mình trong bệnh viện với hàng đêm thức trắng chăm cho giấc ngủ của con được yên lành với hai chân gẫy, một chân xương đùi con gẫy đôi, một chân xương đùi con vỡ làm bốn mảnh.
Trái tim tôi đã gần như kiệt quệ. Cơ thể tôi không cho tôi kiệt sức để gắng gượng trong từng hơi thở. Nước mắt tôi không ngừng rơi. Bởi thức đêm, bởi nhìn con đau, bởi cô độc chỉ một mình trong bệnh viện cùng con. Bởi những quyết định liên quan tới tính mạng của con. Khi con mới 6 tuổi.
Tôi thực sự sỡ hãi. Tôi đã tự hỏi: làm gì tiếp theo bây giờ ? Cứ thế này những nỗi sợ con sẽ ra sao trong tương lai bởi nội lực yếu đuối của bản thân sẽ làm con thêm mệt, lòng tham của bản thân mong mình bị đau chứ không phải con để ko phải chịu đựng nhìn những hình ảnh cứ diễn ra hàng ngày trong bệnh viện. Những cơn mê sảng đau đớn của con về đêm và sự cô độc không có người thân bên cạnh. Hình ảnh xung quanh tôi là những bệnh nhân thiếu hụt cơ thể đang rên rỉ đau đớn. Máu là hình ảnh không thể thiếu trong từng giây phút tôi thở trong bệnh viện .Và tiếng tim ngừng đập trên máy. Tiếng khóc thảm thiết từ người thân….
Mọi thứ xung quanh kéo tôi xuống đáy của sự tuyệt vọng và hoảng loạn. Khi tôi phải đứng vào sự quyết định kí vào đơn phẫu thuật của con khi tình trạng mất máu đang diễn ra. Tổng khối lượng máu của con đã mất đi 2/3 trong lúc phẫu thuật và nhiều sự nguy hiểm sẽ tới.
Tôi đã tự hỏi tại sao cuộc đời lại đối xử với tôi như vậy. Tôi vượt qua khoảnh khắc này như thế nào đây? Ngồi trước phòng cấp cứu từ 9h sáng tới 2h chiều tôi như ngừng thở. Sự sống và cái chết đã đưa tôi vào khoẳng khắc tĩnh lặng . Dẫn tôi vào sự quyết định phải khác đi. Tôi tự nhủ chỉ còn một cách duy nhất vào lúc này là . Bước đi nhưng trong tâm thế đón nhận hiện tại là điều duy nhất làm vào lúc này.
Khi đèn phòng mổ tắt. Con tôi gọi mẹ. Và tôi tỉnh! Không còn sợ điều gì khủng khiếp có thể diễn ra nữa. Và sau đó tôi để lại bộn bề của nỗi sợ và bật lên tiếng nhạc piano không lời trong phòng bệnh mỗi ngày.
Khoảnh khắc đó tôi mới thấy rõ cuộc đời đủ đầy sự vi diệu quanh tôi. Từ bác sĩ, y tá, từ những giọt máu đã cứu sống con tôi… người thân đang đứng cửa hàng ngày hay cầm điện thoại chờ tin tôi. Tôi không cô đơn. Tôi biết ơn vô cùng… cũng từ đó tôi cho đi những giọt máu trên cơ thể tôi. Tôi chăm sóc bản thân và tâm trí thật tốt để những người nhận được tế bào máu của tôi được trọn vẹn.
Hai mẹ con cứ bước với nhau từng bước với nhau như vậy cho tới khi con hoàn toàn bình phục sau hai ca mổ trong thời gian 2 năm. Giờ cậu bé đã có tên trong đội bóng đá năng khiếu với đôi chân khoẻ mạnh và tinh thần enjoy cuộc sống của cậu. Đến giờ viết lại những điều này giọt nước mắt tôi vẫn rơi. Không tin rằng chúng tôi đã vượt qua và sống hạnh phúc cùng nhau từng ngày ❤️?
Biết ơn cuộc đời này có những lúc vấp ngã để nhìn thấy rõ nội lực của mình và Chính sự đơn độc ấy tôi thấy rõ tôi!
Chia sẻ của chị Phương Liên – Cựu học viên Giá trị cuộc sống


